.

HÂN HOAN CHÀO ĐÓN CÁC BẠN GHÉ THĂM BLOG LAN ANH ! !

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

EM BƯỚC VÀO ĐỜI TA


(chỉ riêng em thôi)

Thế là em đi vào đời ta, rất đơn giản, đơn giản như một cơn gió, không biết từ đâu đến,và thổi về đâu, và cũng không có nơi xuất phát, thật nhẹ nhàng, như một hơi thở, không một tiếng động , cũng không báo trước, như nhịp đập con tim âm thầm
làm việc, không hối hả, không hấp tấp, rất đều đặn và nhịp nhàng.

Chỉ đơn giản như vậy em đi vào đời ta, bằng những bản tình ca buồn, thật buồn,
làm chín rục trái tim ta, trái tim đã chai lì hóa đá, trái tim đã thấm đòn đời sau nhiều lần gục ngã, gượng dậy , đứng lên rồi gục xuống, trái tim đã bao lần tắm gội mưa nắng phong trần.

Em đi vào đời ta bằng những dòng thơ nhức nhối con tim, như gào thét kêu cứu,từ đỉnh non cao,trong đêm âm u ,tiếng gọi của kẻ lạc đường,trong sa mạc hoang vu,
lời thơ vọng về từ vực thẳm trái tim em,lời thơ vang lên từ biển lòng dậy sóng,
như lời người sắp chết đuối giữa biển đời mênh mông,

Em đi vào đời ta, bằng ánh mắt buồn vời vợi, như nỗi buồn ngàn năm cổ tích,
như đôi mắt người thiếu phụ hóa đá, trên đỉnh đời ngàn năm nhìn về một phía rất xa xăm, trông ngóng người chinh phu từ ngàn dặm quan san, một lần đi không trở lại, em đi vào đời ta như những giọt mưa trên lá, nhẹ nhàng tí tách,tí tách, không đau nhưng thấm ướt lá con tim…

Ta như khách lãng nhân trên đỉnh đời ngạo mạn, lên núi ngắm hoàng hôn, nên nghe tiếng em cầu cứu, xuống biển ngắm mặt trời nên, vớt em khỏi đuối, ta như
người hành khất đi trong mưa, nên nghe ra tiếng tơ đồng từ trái tim em vang dội,
tiếng nỉ non em gởi đi trên nổi buồn của lá,và như thế em đã bước vào đời ta.

Em ơi! có phải mình đã yêu nhau,? Ta không hiểu và không muốn hiểu, ta bước đi theo tiếng gọi rất mơ hồ, em cứ đi và ta cứ bước, vin vai nhau đi cho thấy hết cuộc đời, đừng khóc nữa em, đời là cơn mộng, ta đến nơi nầy ở trọ mà thôi, đôi khi cũng cần có một bờ vai, khấp khểnh dìu nhau mà lội qua rừng sâu suối cạn, trăm năm là một giấc mơ màng, em đừng khóc nhé dù cho dông bão tới, nước mắt em làm chùn bước chân ta, dù cho nụ cười trên môi méo xẹo, cũng ráng đi em nở một nụ cười.
mình ghé vào đây uống vài ly rượu, không chừng cũng giảm được cơn đau,

Và như thế em đi vào đời ta, chúng ta không có gì để mất, chỉ có trái tim mang nh ững v ết th ư ơng đau, em không khóc và không được khóc, hảy ngẫn đầu kiêu ngạo với đời mà thôi.
(viết cho riêng em)
Bảo Minh
Đêm buồn,Nov 14/2k12

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.

Top
Center
Bottom